Thấy cố y tá nhiệt tình chăm sóc cho một bệnh nhân quá, thấy làm lạ bèn hỏi thăm vì ông bệnh nhân này không phải bệnh nhân của chuyên khoa mình. Đó là một ông bệnh nhân tuổi chỉ 55 mà trông già lắm. Ống ấy làm nghề xemôm, cách đây hai tháng phải nhập viện vì đi cầu ra máu, gặp cô y tá đó cô ấy khuyên ổng vào bệnh viện khám bệnh vì nghi là bị bệnh trĩ. Nhưng khi khám ra mới biết ông ấy mắc bệnh ung thư trực tràng, bác sĩ có chỉ định mổ mà ông ấy không chịu xin về vì không có tiền điều trị tiếp.
Bà con hàng xóm thấy tình cảnh của ổng thì thương lắm, chỉ có hai mẹ con, ổng phải nuôi bà mẹ già hơn 90 tuổi bệnh tật triền miên nên người cho ít tiền đi khám bệnh.
Ông bị lãng tai nên mỗi lần giao tiếp với người khác rất khó khăn
- Bác sĩ nói gì nói lớn đi bác sĩ, tôi bị lãng tai - ổng nói
- Tại sao bác không điều trị tiếp mà xin về?
- Tui không có khả năng bác sĩ ơi, nhà nghèo lắm còn bà mẹ già nữa. Ở trọ mấy người hàng xóm cho tiền không hà. Mà lần này đi cầu suốt đêm, toàn ra máu và đau thốn dưới hậu môn nữa nên tui chịu hết nỗi rồi bác sĩ nên tới hôm nay tôi mới nhập viện nè. Lần đó bác sĩ chẩn đoán là ung thư rồi nhưng tôi không có tiền nên xin về- ông nói như kể lại câu chuyện của ổng, ngưng một lát rồi tiếp- tui có bà mẹ già, tôi đi bệnh viện tui phải gởi bả cho mấy bà hàng xóm cho cơm bả ăn.
Đang trò chuyện với ông bệnh nhân thì cũng có một ông cũng đứng tuổi chạy vào hỏi bệnh tình ổng ra sao. Hỏi ông là gì với bệnh nhân thì ổng nói là anh. Hỏi kỷ lại thì ông ấy mới nói, ông ấy là ông chủ nhà trọ của bệnh nhân vào lo cho ổng vì ổng đâu có ai là người nhà đâu.
Nghe bác sĩ tổng quát nói là khối u trực tràng to lắm, xem kết quả siêu âm thì bướu trực tràng to khoảng 10 cm ăn vào bàng quang rồi, thật không mai cho ổng! không biết lần khám bệnh trước bước bao lớn mà bây giờ bướu to lắm, nghe nói đâu mặc dù có phẫut huật đi chăng nữa thì ông ấy phải hóa trị bổ sung.
Cái ông bệnh nhân này thật là có hiếu, mặc dù bệnh nặng nhưng lúc nào cũng nghĩ tới mẹ già ở phòng trọ bên quận 8. Chắc bà con thấy vậy nên thương, ông chủ nhà trọ miễn phí cho ổng vài tháng, bà con hàng xóm xúm lại cho tiền, và đặc biệt có cô y tá khoa cấp cứu này quan tâm ổng lắm vì ông là hàng xóm với cô ấy.
Cho dù có sự giúp đỡ của nhiều người xung quanh như thế, nhưng có đủ đâu, vì xóm ổng là xóm nghèo mà, đợt này ông ấy quyết định bán luôn chiếc xe hon-đa của mình dùng để chạy xe ôm thì ổng mới dám vào bệnh viện chữa bệnh. Nếu mai mắn ông sống qua đợt điều trị này thế rồi ông ấy sống sao đây?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét