Thứ Hai, 14 tháng 4, 2014

CÓ PHÒNG MẠCH CHƯA ?

Phòng mạch, phòng mạch là mục tiêu là nỗi ám ảnh, là giải pháp của bác sĩ trẻ, bác sĩ trung niên cũng như các bác sĩ già về hưu. Bản thân bác sĩ, người thân bác sĩ cũng vậy ai ai cũng cảm thấy tầm quan trọng là phải có phòng mạch trong cuộc đời làm bác sĩ, nó quan trọng vô cùng, đôi khi nó là mục tiêu duy nhất của bác sĩ.

Có phòng mạch là giải pháp, nó giúp cho bác sĩ thoát được bài toàn khó về thu nhập tại bệnh viện. Nơi mà nếu mà làm việc chân chính sẽ nhận được đồng lương vô cùng rẻ mạt.

Khi bác sĩ về quê, câu đầu tiên người thân, cô chú bác thường hỏi là : Con có phòng mạch chưa? Chưa có phòng mạch sao mà khá được ! Vì thế mà mục tiêu có phòng mạch nó thôi thúc người bác sĩ. Đã có phòng mạch là một tự hào, khi chưa có phòng mạch đó là dấu hiệu của một bác sĩ chưa thành công. Phải có phòng mạch trong cái thời buổi này, phải tự bươi quào mà sống chứ đừng trông chờ vào nhà nước, đừng trông chờ vào đồng lương.

Cuộc đời bác sĩ, ngay cả khi có phòng mạch, dù phòng mạch đông khách hay không nó cũng ngốn hết thời gian của bác sĩ. Hết làm việc giờ hành chánh, người bác sĩ phải canh cái phòng mạch, một hành động mà nhiều người ví như là “câu cá”.

Làm phòng mạch có sướng không? Không biết sướng chỗ nào chứ làm cái nghề bác sĩ này khổ lắm, thông thường các ngành khác, ngoài giờ hành chánh, thời gian còn là là nghỉ ngơi lấy lại sức thì người bác sĩ lại vùi đầu vào công việc nữa. Ngày nghỉ hay thứ Bảy có khi là Chủ Nhật nữa, phải canh cái phòng mạch.

Các bạn học y lâu ngày gặp nhau, thường hay hỏi, lúc rày có phòng mạch chưa? Đứa nào có phòng mạch là mừng cho đứa đó, đứa nào chưa có là chắc rằng cuộc sống không khá giả gì, có khi còn khó khăn. Có đứa có xe hơi nhờ phòng mạch thì lại không có thời gian xài tiền, đi đâu cũng khó. Được thì có đồng ra đồng vô nhưng khi nhìn lại thì mất cũng rất nhiều, thời gian và sức khỏe, không còn thời gian mà tận hưởng cuộc sống, sức khỏe hao mòn vì làm việc quá nhiều.

Nhớ có lần một vị lãnh đạo của một bệnh viện lớn nói, các bác sĩ làm phòng mạch là kiếm tiền trong tủi nhục! Thế thì bị phản ứng dữ lắm, mà chắc là các bác sĩ đang có phòng mạch cũng như các bác sĩ sắp mở phòng mạch phản ứng là phần lớn. Đủ thấy nhu cầu mở phòng mạch của bác sĩ như là nhu cầu tất yếu, không “nhục” nhưng chắc cũng có phần “tủi” trong đó. “Tủi” là vì ông nhà nước trả lương rẻ rúng quá. Bản chất của con người là làm biếng, làm mệt thì phải nghỉ ngơi mà.

Sống ở xã hội này người bác sĩ như sống giữa một mê hồn trận các giá trị, nào là y đức, nào là lương tâm, nào là đồng lương nào là cuộc sống của mình và gia đình. Làm sao để cân bằng mọi thứ, giải bài toàn này khó quá, năm trước năm sau rồi người ta chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi, chỉ toàn là bàn cãi mà không có giải pháp gì, mà đời người thì quá ngắn.

Thật tội nghiệp cho cuộc đời bác sĩ !
 

Không có nhận xét nào: