Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

KHI NGƯỜI TU BỊ BỆNH

Một ni cô biết sỏi thận hai bên từ lâu mà không đi khám bệnh, đột nhiên một ngày đẹp trời viên sỏi bên trái rớt xuống niệu quản làm suy thận cấp, phù hết người kèm khó thở. Họ gần như cắt đứt với đời sống gia đình, với đời thường.

Hôm trước đây cũng vậy, có một điều dưỡng nhờ khám dùm ông cha nhà thờ, còn trẻ, có một người nhà cũng là một ông cha khác đi theo. Khám xong thấy sỏi niệu quản thận ứ nước nhiễm trùng, nhưng khi bác sĩ báo cho biết là nên làm sớm nhất có thể được vì có thể nguy hiểm tới sức khỏe nói chung cũng như sức khỏe của chính trái thận, thì bệnh nhân xin nán lại ít ngày để về thu xếp công việc nhà thờ cái đã.

Hôm nay, giải thích cho bệnh nhân ni cô nói trên để mổ và ký cam kết, một mặt phải giải thích với bệnh nhân là lẽ đương nhiên còn phải giải thích với ni cô tu chung nữa, bệnh nhân phải ký tên vì đồng đạo đồng môn, theo luật không được xem như là người nhà thân thiết.

- Người tu chúng tôi đâu có chồng con gì đâu – cô ni cô khỏe mạnh vừa điền vào các khoản trong bản cam kết dùm cô bị bệnh để cô bệnh nhân ký vào, nói như vậy.

Mặc dù vậy, nhưng khi nhìn cái cách họ chăm sóc cho nhau còn thân thiết hơn người nhà nữa, hai cô ni cô khỏe mạnh, lúc nào cũng có mặt túc trực bên giường bệnh của cô ni cô bị bệnh cho dù nhân viên y tế có mời người nhà ra ngoài nhưng họ cũng tranh thủ vào cho bằng được, chăm sóc chu đáo và ân cần lắm.

Khi giới tu hành bị bệnh vào bệnh viện, tự nhiên nhân viên y tế dường như có một cảm tình gì đó hơi đặc biệt một chút, thông cảm , chia sẻ, và mềm mỏng hơn. Nói điều này cũng cảm thấy gì đó hơi phân biệt đối xử với bệnh nhân thường. Không, không phải vậy, chỉ có cái gì đó hơi khác một chút mà thôi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét