Thứ Tư, 12 tháng 3, 2014

Chuyện về hai vợ chồng bệnh nhân



Ngày hôm nay gặp một cảnh thật đau lòng. Một bệnh nhân nam, sinh năm 1965 anh này bị bệnh lao niệu đến nỗi suy thận mạn, thận không hoạt động được nữa phải chạy thận định kỳ nhiều năm nay, tuần chạy 3 lần. 


Thỉnh thoảng trong quá trình chạy thận bị mệt, hoặc chưa chạy kịp thì mệt khó thở phải vào khoa cấp cứu bệnh viện gấp. 

Phải nói là các bệnh nhân chạy thận định kỳ thật là khổ, hai vợ chồng anh này cũng vậy, lâu lâu là thấy hai anh chị xuất hiện ở bệnh viện.

Thời gian gần đây thấy ảnh vào bệnh viện thường hơn, cách đây hai tuần phải vào bệnh viện mở thận ra da vì mủ thận, sau đó thì đeo cái ống lủng lẳng.

Lần này có lẽ là lần nặng nề với ảnh nhất, rất mệt vì vừa bị nhiễm trùng làm cho thiếu máu càng nặng thêm, tràn dịch màng phổi và suy tim.

Hôm qua ảnh đi chạy thận, sáng nay còn gặp lại ảnh ở phòng cấp cứu, còn trong tư thế khó thở phải ngồi dậy thở. Nghe điều dưỡng báo lúc 7 giờ sáng là hai vợ chồng ảnh xin về rồi.

Thấy vậy mình mới lại gần nói chuyện

- Sao lại xin về vậy anh S. ?
- Xin về chờ chết bác ơi, chịu hết nỗi rồi. Anh ấy nói mà giọng đứt quản.

Thấy ảnh nói chuyện giao tiếp kho khăn quá , đành hỏi chuyện chị vợ ảnh.

- Bác H ơi, ảnh mệt suốt đêm, có ngủ gì được đâu, ảnh yếu lắm rồi, chạy thận xong rồi mà vẫn chưa khỏe, đành về thôi, ảnh đòi về dữ lắm…về chờ chết thôi bác ơi.

Tội nghiệp chị vợ ảnh, rất lo cho chồng, không thấy chị ấy tỏ ra mệt mỏi trong những lần theo lo cho anh ấy. Lúc trước rất lạc quan, nhưng lần này mình để ý thấy chị ấy buồn hẳn, mắt đỏ hoe sau khi nói chuyện với bác sĩ.

Trước khi xuất viện về, thấy chị ấy chạy ra chạy vô , thì mới biết hai vợ chồng hết tiền thanh toán, nên chi điều dưỡng trưởng linh động cho ảnh đóng một số tiền tượng trưng để tiền còn lại về xe , ở An Giang, còn lại tính sau.

Trước khi về chị ấy còn chào mình ra về, còn anh ấy mệt quá, mặt cúi xuống lo thở, người vợ dùng hết sức mình còn lại, với một tâm trạng thất vọng và mệt mỏi cố đẩy người chồng ra xe về quê.

Bác sĩ trông theo nhưng đành bất lực.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét