Ở đất nước chúng ta, ngày hôm nay chứng kiến nhiều cảnh đau lòng, sự “hôi của”. Qua ba vụ hôi của trong thời gian gần đây, chúng ta thấy sự vô cảm ở xã hội này xuống cùng cực, xuống tới đáy. Mình tưởng tượng, nếu giết người cướp của mà không ở tù chắc không ai trong chúng ta còn an toàn nữa, nhưng may mắn là đó chỉ là tưởng tượng.
Khi đồng loại của mình bị tai nạn, thế mà dân chúng không còn chút xót thương mà chỉ lo vơ vét, hôi của của người ta, của người không đáng tội, người ở đây à người gặp nạn. Thật tàn ác ! Thay vì cứu mà người ta nỡ lòng nào hại thêm người ta, vừa bị nạn vừa bị mất tài sản. Bị cảnh tai nạn kép. Thay vì phải cùng nhau, người một chân một tay giúp sức hỏi han giúp đỡ người bị nạn đó, đưa người ta tới bệnh viện. Tài sản của người ta hãy gom lại, giữ gìn cho người chẳng may gặp tai ương. Hành động nghĩa tình, vì ngày nay người ta ngày mai biết đâu mình.
Còn đâu nữa những câu, những lời dạy của cổ nhân của ông bà: “ thương người như thể thương thân” “lá lành đùm lá rách” tốt đẹp của dân tộc ta.
Có lẽ cộng đồng đang sử dụng sai từ ngữ “hôi của”, những tài sản trong những vụ tai nạn trên là những tài sản có chủ. Vì vậy những hành động trên phải được gọi là những hành động ăn cướp. Xã hội ta quá dễ dãi với chúng, vì nghĩ nó chỉ là “hôi của”, những hành động ăn cướp này, chỉ lên án suông, kêu gọi lên án mà chưa có biện pháp mạnh. Phải truy tố những kẻ này, pháp luật phải xử nặng tội trộm cắp cướp của và tài sản, tội thứ hai là thấy người bị nạn mà không cứu. Phải làm tới nơi !
Theo luân thường đạo lý, khắp nơi trên thế giới này. Chúng ta phải giúp đỡ người bị nạn, ở bất cứ dân tộc nào hay ở bất cứ quốc gia nào. Giúp đỡ người khác là hành động giúp cho xã hội tiến bộ. Mặc khác, khi xảy ra tại nạn tất cả chúng ta điều biết rằng đó không phải lỗi do họ, của người bị nạn.
Sống trong một xã hội ai cũng biết lo cho mình, ai cũng gom về cho mình bằng mọi hình thức. Và đặc biệt là gom cả những thứ mình chẳng cần, hãy nhìn cảnh hôi của thì biết những cụ già, những người đàn bà họ ôm cả thùng bia, họ đâu cần nhiều bia để uống đến như vậy. Và công tâm mà nói cũng tại phần lớn do nghèo nữa, cho nên cái phần người trong những con người ấy ít đi, nhường lại cho phần con trỗi dậy.
Nhớ lại hình ảnh một em bé người Nhật 9 tuổi mà đau, cả nước Việt này không biết có bao nhiêu người có nhân cách như em.
Thầy Tư tế và thầy Lê-vi tuy là những người đạo đức của đạo Do-thái nhưng lại là những người vô cảm trước người bị cướp đánh dọc đường. Chúa Giê-su muốn cảnh báo chúng ta đừng bắt chước hai con người ấy, mà hãy làm như người Sa-ma-ri tốt lành, tuy là người ngoại đạo nhưng lại cứu giúp người gặp hoạn nạn trên đường.
Những vị đạo đức trong các tôn giáo họ nhìn thấy cảnh này họ buồn lắm.
Tổ tiên hồn thiêng sông núi của đất Việt chúng ta nhìn cảnh này thấy mà phát rầu, buồn lắm, buồn cho trí của dân tộc Việt ngàn năm văn hiến mà ngày nay phải như thế này. Còn tệ hơn những con vật, những con sư tử những con voi, con trâu ở Châu phi khi thấy đồng loại của chúng bị thương chúng đều bu lại sẻ chia, không hề bỏ đi như chúng ta ngày nay.
Bạn không thể sống hàng trăm năm, nhưng hành động vĩ đạicủa bạn sẽ được người ta nhớ tới hàng trăm năm. Hành động tàn ác của bạn sẽ được không quên trong hàng ngàn năm.
Cái này còn hơn là vô cảm , đó là tội ác.
Lỗi này không biết đỗ cho ai
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét